[Oneshot][XiaoLumi] Dòng đời (Event Request)

Author: Thư Lịch Nguyệt Vân

Người gửi request: Ducky Momo

Rating: T

Pairing: Xiao x Lumine (Genshin Impact)

Warning: Có thể có OOC

Disclaimer: Nhân vật thuộc về công ty miHoYo và tựa game Genshin Impact, fic được viết với mục đích phi lợi nhuận.

Category: Romance.

Summary: Dòng đời của chúng ta cứ mãi chảy trôi, như thể chẳng có điểm kết thúc.

~oOoOoOo~

Đã trăm năm trôi qua kể từ ngày Lumine kết thúc chuyến hành trình của mình ở Teyvat, và cuối cùng cô cũng tìm lại được anh trai của mình. Sau chuyến hành trình ấy, Lumine đã quyết định ở lại nơi này, và Aether đành quay về quê hương một mình, rồi cứ hằng năm đều đặn ghé thăm em gái mình một lần. Cậu biết có rất nhiều kỉ niệm gắn bó với cô ở đây, nên là một người anh trai yêu thương cưng chiều em hết mực, cậu lựa chọn tôn trọng quyết định của Lumine.


-Em ấy cũng xứng đáng tìm được hạnh phúc cho riêng mình.


Aether đã khẽ thì thào như vậy với chính mình lúc nán lại ở trước cửa phòng của Lumine. Đó cũng là câu từ biệt cậu để lại cho cô trước khi âm thầm rời khỏi thế giới này.


Ở trên nóc nhà nơi Lumine ở, có một chàng thiếu niên tiên nhân vẫn lặng lẽ canh gác hằng đêm. Những câu từ giản dị đơn sơ mà anh trai nhà lữ hành đã trao gửi ấy, anh đều khắc ghi hết vào trong lòng. Đôi mắt màu hổ phách trầm lặng yên ả ấy bỗng nổi lên chút xao động, rồi tan biến đi rất nhanh. Chàng tiên nhân ấy lặng lẽ ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng, đón lấy gió sương đêm lạnh, tận hưởng không khí đất trời đang chuyển mình thay đổi từ hạ sang thu.


Lá rụng về cội, người cũng đã chia đôi hai ngả.


-Nhân danh Tiên nhân của Li Nguyệt, ta sẽ bảo vệ cô ấy, cho đến khi hai người gặp lại.


Lời hứa thầm thì nhẹ tựa như gió, tan vào trong không gian tĩnh mịch của màn đêm, hòa cùng cảnh vật xung quanh. Nếu như năng lực của anh được Phong Thần ban tặng, vậy hãy để cho lời thề ước này theo gió mang đi khắp mọi miền, chứng giám cho từng hành động của anh đi.


Tiên nhân vốn có được sự trường sinh bất lão, họ sống rất lâu, rất lâu, và Xiao cũng vậy. Anh không lo bản thân mình không có đủ thời gian để ở bên Lumine. Nâng cây thương màu xanh lục đầy thân thuộc ở trong tay lên ngắm nghía, bàn tay chai sần của anh tỉ mẩn vuốt ve từng vết trầy xước đã sớm bị bào mòn cùng năm tháng và máu lửa chiến tranh. Trong lòng Xiao có một nỗi sợ mà anh chưa từng dám nói với ai, vì anh đã sớm quen tự chịu đựng một mình. Nếu một ngày Hòa Phác Diên trong tay nát vụn, mạng này cũng chẳng còn, anh sẽ chẳng còn được ở bên Lumine và đồng hành cùng cô nữa rồi.


Nhà lữ hành vốn cũng là một con người bình thường, dẫu được ban cho tuổi thọ dài đằng đẵng như Xiao, nhưng cũng chẳng phải có được sự bất tử thật sự. Xiao vốn dĩ biết rõ điều đó, nên anh lại càng muốn bảo hộ cho cô chu toàn hơn. Ít ra, anh có thể ích kỉ thêm được một chút, được ở bên cạnh cô nhiều thêm một chút.


-Aether đi rồi sao?


Lumine đã tỉnh giấc từ lâu, nhưng cô vẫn ngồi im bên chiếc gương đồng, không buồn chải tóc sửa soạn cho bản thân mình. Cô cứ thẫn thờ nhìn bản thân trong gương, muốn tìm kiếm cho mình một lí do gì đó để đốc thúc bản thân phấn chấn hơn, nhưng vẫn không thể.

Xiao đã đứng tựa ở cửa phòng cô từ lúc nào, toàn bộ ánh mắt đến cử chỉ của cô đều được anh thu hết vào trong tầm mắt. Xiao trước đây chưa từng muốn hiểu về thế giới loài người phức tạp, bởi Tiên nhân khác con người ở chỗ họ chẳng có dục vọng. Chỉ là từ ngày gặp được Lumine, có một thứ gì đó đang dần phá vỡ lớp xiềng xích cứng nhắc mà anh gầy công gìn giữ suốt ngàn năm nay.


-Ừ, đi rồi.


Xiao nhẹ nhàng đáp một tiếng, nhưng vẫn không hề tiến vào bên trong phòng. Anh ý thức được sự riêng tư cần có của mỗi người, và trước khi Lumine cho phép, anh không muốn quấy rầy cô. Lumine hơi giật mình nhìn ra cửa phòng, thì thấy bóng hình quen thuộc của chàng Tiên nhân khó tính ấy đã đứng ở đó tự bao giờ. Cô ngẩn người ra một lúc, sau đó liền hiểu ra vài chuyện mà trước đây cô vẫn luôn trốn tránh.


-Ngài vẫn luôn ở đây sao? – Lumine mỉm cười nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt trong veo nhìn thẳng về phía người kia, chẳng hề cho anh né tránh.


Xiao hơi khựng lại một chút, rồi rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có của mình, hắng giọng đáp lời:


-Ta chỉ tình cờ đi ngang và thấy cậu ta rời đi thôi.


Lumine bật cười khúc khích, tiếng cười tựa như tiếng chuông bạc lanh lảnh vang lên khắp cả căn phòng nhỏ xinh. Dưới ánh nắng ấm áp dịu dàng của ngày cuối hạ đầu thu len lỏi chiếu qua từng kẽ lá, từng giọt nắng long lanh đọng lại trên làn da mịn màng và mái tóc suôn mềm, giống như những viên kim cương lấp lánh tô điểm thêm cho nhan sắc thanh khiết của cô lúc này. Trái tim Xiao như bị hẫng mất một nhịp khi nhìn thấy nụ cười chân thành trong trẻo ấy, bởi nhà lữ hành lúc này trông như một nàng tiên nữ giáng trần vậy.

Nhưng anh để ý hơn, chính là vệt đỏ hơi sưng còn đọng lại trên khóe mắt cô.


Lumine nhận ra ánh nhìn chuyên chú của Xiao dừng lại trên người mình, bèn cảm thấy bản thân đã có chút không giữ ý trước mặt anh. Cô xấu hổ đưa tay lên ôm hai má mình, quay mặt vào bên trong để né tránh ánh nhìn rực lửa của ai kia, lắp bắp nói:


-À…ừm… Em… không sao, à… thì… cảm ơn Ngài…


Hai tiếng cảm ơn kia tuy cô chỉ nói với giọng lí nhí, nhưng Xiao đã kịp nghe được rồi. Gương mặt anh lúc này cũng nhuộm một ráng hồng tựa như mây hoàng hôn, hóa ra Tiên nhân cũng có thể biết ngượng. Khẽ hắng giọng vài tiếng để xua tan đi bầu không khí ngập ngùng này, anh nhẹ giọng hỏi cô một câu:


-Hôm nay, em có rảnh không?


Dũng khí bấy lâu nay dồn nén, tích góp từng ngày, giờ Xiao đã có thể thốt ra được câu này rồi. Anh chưa dám xác định điều gì đó giữa họ, anh cũng không biết bản thân có đủ xứng đáng với cô hay không. Xung quanh cô có quá nhiều người ưu tú, và anh thì chẳng có gì nổi bật. Một tiên nhân khô khan và cộc cằn, nào có ai lại thích được một kẻ như vậy đâu?
Cũng không sao, giống như Aether đã nói, Lumine xứng đáng có được hạnh phúc cho mình, và anh sẽ ủng hộ cho dù kẻ đó chẳng phải là anh.


-Em rảnh. Chúng ta sẽ đi đâu đây?


Những dòng suy nghĩ bộn bề rối rắm trong anh bỗng nhiên bị cắt đứt bởi câu đáp của người con gái ấy. Xiao ngẩn người ra nhìn cô, ánh mắt có chút hoang mang cùng ngạc nhiên, ẩn hiện đâu đó có một nét vui mừng không rõ. Lumine cũng nhìn anh mà cười tươi tắn, ánh mắt ấy tràn đầy chờ mong. Cô đã trực tiếp bỏ qua bước để Xiao mời cô đi, vì cô không muốn đợi nữa.


Ngày còn bé mẹ từng hỏi cô, nếu như chỉ còn một ngày bên nhau, cô muốn làm gì? Lúc đó cô còn nhỏ, chẳng hiểu hết được ý nghĩa vì sao mẹ lại hỏi như vậy. Nhưng giờ thì cô hiểu rồi. Thầm cảm ơn người mẹ đáng kính của mình từ tận đáy lòng, và Lumine cũng đưa ra được lựa chọn kế tiếp cho mình.


Cô muốn ở lại Teyvat, dù phải chia xa với anh trai, nhưng cô biết được lí do mình muốn làm vậy.


-Vậy, chúng ta sẽ đi ngắm cảnh ở Khánh Vân Đỉnh nhé?


Họ đã cùng nhau đi tới Khánh Vân Đỉnh. Từ trên cao trông xuống, khung cảnh nơi này thật hùng vĩ xiết bao. Mây trắng vờn trong gió, phủ kín từng đỉnh núi cao chót vót, hòa vào sắc trời xanh biếc tươi đẹp. Chim trắng bay lượn tung cánh trên những tầng cao, mang theo hơi thở tự do của một thiên nhiên thuộc về riêng Li Nguyệt này. Họ không nói với nhau câu nào, chỉ cứ như vậy ngồi cạnh bên nhau trong yên bình, ngắm nhìn từ lúc trời trong xanh cho đến đổ bóng xế chiều.


-Lumine này.


Xiao cuối cùng cũng lên tiếng phá vỡ đi sự tĩnh lặng suốt hàng giờ đồng hồ giữa cả hai người. Lumine quay mặt sang nhìn anh với ánh mắt đầy tò mò cùng thắc mắc.


-Em xứng đáng có được hạnh phúc cho riêng mình – Xiao khẽ khàng nói, mắt vẫn không hề nhìn về hướng cô – Aether đã nói như vậy, và ta cũng đồng tình với câu đó của cậu ta. Nên, nếu em cảm thấy nhớ anh trai mình thì-


-Hạnh phúc của riêng em do em chọn mà. – Lumine bật cười, nhẹ nhàng ngắt lời Xiao mà nói – Em chọn ở Teyvat, vì em không muốn đánh mất điều quý giá đối với em, thưa Ngài Tiên nhân ngốc nghếch ạ.


-Lại chẳng tôn trọng Tiên nhân chút nào rồi! – Xiao đưa tay cụng nhẹ lên trán cô một cái bày tỏ sự không vui của mình, khiến cho Lumine phụng phịu ôm đầu kêu đau. Cô trách anh lạnh lùng độc ác, nhưng cô chẳng thấy được ánh mắt anh chứa đựng dịu dàng cùng thương yêu nhường nào cho cô lúc này. Lúc Lumine ngẩng đầu lên, Xiao đã quay mặt né tránh, che giấu đi sự xúc động trong tim mình. Lumine cũng biết được hôm nay anh có điểm lạ lắm, cô đủ tinh ý để nhận ra được điều đó, nhưng không chắc lí do là vì sao. Cô đã nghĩ rằng do Nghiệp chướng tái phát rồi, nhưng Xiao trông vẫn ổn suốt cả ngày hôm nay, nên điều đó khiến cô càng khó nghĩ hơn.


Họ lại rơi vào thế im lặng một lúc lâu. Xiao có chần chừ một lát, rồi cuối cùng cũng quyết định cất lời hỏi:


-Vậy, điều quý giá đối với em, nó là gì vậy?


Anh muốn biết, để anh có thể bảo vệ cả điều đó. Vì nếu mất đi nó, nụ cười của Lumine sẽ chẳng còn rạng rỡ, nước mắt cô lại rơi. Anh không sợ bản thân bị nuốt chửng bởi Nghiệp chướng, nhưng anh sợ nỗi buồn vương trên đôi mắt cô rất nhiều. Khổ đau hãy để anh mang, chỉ cần cô mãi vui vẻ là được.


-Là Xiao đấy.


Tất cả những thứ gì mà Xiao vốn đã tính toán từ trước đến nay, rằng anh nên làm thế nào khi đối mặt cô, hay nên ở bên cạnh cô với tư cách gì, và cả những xúc cảm sâu kín anh vốn đã muốn quên nó đi để không làm đôi bên khó xử, nay đã vỡ òa ra chỉ vì ba chữ đơn giản kia. Xiềng xích trong tim đã đứt đoạn, lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân mình có được tự do đúng nghĩa, tự do thương yêu mà không nề hà điều gì. Lần đầu tiên, anh cảm nhận được gió, chạm được đến những rúng động trong tâm hồn mình.


-Xiao không cần trả lời em đâu, em biết Ngài có những khó xử riêng. – Lumine vẫn tiếp tục nói, giống như đang tạo một đường lui cho cả hai nếu như cô có bị từ chối – Em sẽ ổn thôi, nhưng hãy cho em câu trả lời sớm nhất có thể được không?


-Ta cũng vậy.


Xiao vươn tay kéo cô gái bé nhỏ kia vào trong lòng, nhẹ nhàng ôm lấy như thể đang níu giữ lấy báu vật trân quý nhất đời mình. Đồng tử hai mắt của nhà lữ hành nở to ra vì ngạc nhiên quá đỗi cùng hạnh phúc vỡ òa. Cô mừng rỡ vươn tay ôm lại người con trai trước mặt mình, đáy mắt lấp lánh những giọt long lanh. Cô đã luôn ngỡ rằng mình phải chờ rất lâu nữa thì anh mới chấp nhận mình, hoặc có lẽ chẳng bao giờ. Xiao có mối lo riêng cho bản thân, cho đất nước, cô chẳng hề muốn trở thành gánh nặng cho anh. Nhưng, anh bảo cô rằng, chỉ cần cô gọi tên anh, anh sẽ lập tức xuất hiện trước mặt cô.


Xiao chưa từng thất hứa một lần nào, và chính điều đó đã làm cho trái tim khô cằn đầy thương tổn cùng cô độc của Lumine như sống lại. Tựa như sau mùa đông giá lạnh, cây cối đâm chồi nảy lộc lần nữa, trái tim của cô cũng bắt đầu được chữa lành trong thầm lặng.

Thật may mắn, họ đã tìm được nhau, và đã chẳng ngần ngại thú nhận tình cảm. Thật may mắn, Xiao đã không bỏ lỡ khoảnh khắc ấy để nói ra tiếng lòng mình. Thật may mắn, họ đã có dũng khí để nối liền sợi dây duyên phận của họ lại với nhau.


Vài năm sau đó, người người đồn rằng ở Li Nguyệt có một đám cưới linh đình lắm, là một vị Tiên nhân cuối cùng cũng lấy vợ. Có người đùa rằng, đời trai tân hơn ngàn năm nay cuối cùng đã được gả đi, mừng thay cho vị Tiên nhân đó. Người thì ghen tị, vì chẳng có một cô gái nào may mắn hơn cô dâu đó, nhìn cách mà chàng Tiên nhân ấy dịu dàng tỉ mẩn chăm chút là đủ hiểu tình yêu ấy bền chặt đến độ nào. Có người thì ngưỡng mộ tình cảm sắt son của họ, vì mãi hàng trăm năm sau này họ vẫn bên nhau và yêu nhau như thuở ban đầu.


Chàng thiếu niên Tiên nhân điển trai năm nào nay đã hóa thành ông già. Nhà lữ hành xinh đẹp yêu kiều ngày xưa cũng chẳng thắng lại hao mòn của thời gian, cũng đã thành một bà cụ phúc hậu.


-Nghe nói Li Nguyệt có một truyền thuyết về kiếp trước kiếp sau nhỉ?


Lumine nhẹ nhàng dựa vào trong vòng tay của người chồng mình hằng yêu thương suốt bấy lâu nay, khóe mắt in hằn vết chân chim nhăn nheo khi cô nở nụ cười ấm áp. Cô đã già rồi, và anh cũng vậy. Đã chẳng còn nhà lữ hành dũng cảm nào, cũng không còn vị Tiên nhân hùng mạnh năm xưa. Họ chỉ đơn thuần là đôi vợ chồng già đã bên nhau được đến lúc đầu bạc răng long.


-Ừm. Họ tin rằng sau khi qua đời, chúng ta sẽ được chuyển kiếp, và sẽ bắt đầu một cuộc đời mới.


Xiao đáp lại cô bằng chất giọng khàn đặc của ông cụ già, nhẹ nhàng cọ cọ làn da nhăn nheo của mình áp lên bờ má cô, tận hưởng sự hiện diện của người thương dẫu cho cả hai trông thật xấu xí và buồn cười.


-Vậy, mai này em có đi xa, Ngài có thể chờ em được không? Chờ gặp em chuyển thế, sau đó chúng ta sẽ yêu nhau lần nữa.


Xiao hơi khựng lại khi nghe được câu hỏi đầy vô lí của cô, chưa kể đến việc cô không nhớ gì về kiếp trước thì việc chuyển thế đó còn chẳng biết mất bao lâu, và nó liệu có thật hay không. Nhưng anh không muốn cô buồn, anh biết cô chỉ muốn họ bên nhau dù cho có trải qua bao nhiêu kiếp. Và đơn giản hơn thì Xiao cũng muốn như vậy, chỉ mong cô mãi là của mình.


-Ừ, ta hứa với em, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, và yêu nhau lần nữa ở kiếp sau.


-Vậy tốt quá, cảm ơn Ngài nhiều. Thật kì lạ, dù ở bên nhau lâu như vậy, em vẫn cứ yêu Ngài như thuở ban sơ vậy…


Lumine nở một nụ cười bình an, khẽ khàng thì thào đôi câu với Xiao trước khi hai mí mắt nặng trĩu của cô khép dần lại. Hơi thở đều đều của Lumine dần dần nhẹ bẫng đi, rồi biến mất. Trái tim cũng chẳng còn đập nữa, để lại Tiên nhân một mình đơn côi.


Xiao chỉ im lặng ôm ghì lấy cô vào trong lòng, không nói một lời, cũng chẳng hề rơi nước mắt. Nhẹ nhàng đặt từng nụ hôn dịu dàng lên mái tóc, bờ mi, sống mũi rồi đôi môi của cô, anh như đang muốn khảm vào trong trái tim mình hình bóng của người con gái ấy, dẫu là già cỗi hay trẻ trung, đó đều là Lumine của anh.


-Ngủ ngon nhé, Lumine.


Xiao khẽ khàng thì thào một câu bên tai cô, một giọt nước mắt cũng theo đó lăn dài rơi trên gò má của người đã đi xa kia.


Xiao đã chờ đến ngày Lumine nhắm mắt say giấc nồng, và cả một quãng thời gian dài vừa qua, anh có thể tự tin khẳng định bản thân chưa từng một lần làm cô cảm thấy buồn bã đau khổ. Vì giờ đây anh đã có một gia đình đúng nghĩa cho riêng mình, nên Xiao luôn cẩn thận để bản thân không hề hấn gì trong lúc vẫn giữ vai trò của Hộ Pháp Dạ Xoa, bảo vệ đất nước Li Nguyệt. Anh không muốn cô lo lắng nữa, và anh cũng muốn được bên cô lâu dài hơn.


Lumine từng nói với anh vào ngày họ lấy nhau, rằng “Dòng đời của chúng ta cứ mãi chảy trôi, như thể chẳng có điểm kết thúc”. Anh đã tin là như vậy, cho đến khi nhìn thấy đôi mắt lấp lánh ánh sao kia đã an yên giấc nồng ngàn thu, thì anh mới hiểu, đoạn đường của họ đi cùng nhau đã kết thúc rồi.


Xiao đã chờ được Lumine an nghỉ, nhưng Lumine lại chẳng chờ được Xiao đến bên cô. Hai người họ cứ như vậy mà âm dương cách biệt, không thể gặp lại nhau.


-Ta nguyện chờ em chuyển kiếp, nếu như có thể, ta sẽ chờ để được yêu em lần nữa.


Tiếng của anh vẫn nhẹ tựa cơn gió mùa xuân. Lại một lần nữa, Xiao gửi gắm tâm tình mình vào thiên nhiên, để vạn vật làm chứng cho tấm lòng son không đổi của anh cho đến lúc anh lìa đời.


Sử xưa của Teyvat ghi rằng, trong một chuyến tàu đi đến đất nước của sự Vĩnh Hằng – Inazuma, có người đã bắt gặp bóng dáng của vị Tiên nhân quen thuộc năm nào kia. Chỉ có điều Ngài ấy già nua héo úa, chẳng còn căng tràn sức sống nữa rồi. Thời gian quả ác độc, chẳng tha một ai, dẫu là thần tiên cũng phải chịu chung một số phận của tuổi già sức yếu.
Nghe đồn rằng, Ngài ấy gặp một cô gái chừng mười lăm tuổi có mái tóc vàng, trên mái tóc cài hai bông hoa Cecilia tươi xinh ở ngoại thành, dưới một gốc cây anh đào to ngay trước làng nhỏ ven thành. Và Ngài đã khóc.


Đó là lần đầu người phàm trông thấy được nước mắt của Thần tiên, và cũng là lần cuối mà họ thấy được nó.


Vị Tiên nhân ấy cứ khóc nỉ non như một đứa trẻ, giống như bao nỗi nhớ niềm mong cùng sự tuyệt vọng sợ hãi nay vỡ òa ra. Người ta nghe được Ngài ấy nói một câu duy nhất:


-Mừng em trở về nhà.


Sau đó, không ai hiểu có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Ngài đã tan biến thành cát bụi, trở về với đất mẹ sơ khai.


Người ta cho rằng đó chỉ là một trong những trò ảo thuật diệu kì của đám Thần tiên, nhưng liệu có phải như vậy hay không? Có lẽ là có, hoặc có thể là không. Nhưng ta chắc chắn một điều rằng, những giọt nước mắt đau khổ cùng mãn nguyện khi ấy của vị Tiên nhân già nua là một sự thật chẳng thể chối bỏ.


Hóa ra, Thần tiên cũng có trái tim. Hóa ra, họ cũng biết rơi lệ.


Hóa ra, Xiao cuối cùng cũng chờ được Lumine chuyển thế, nhưng lại chẳng chờ được một khắc ở bên người.


___The End___